Sáng nay T đi làm tóc, cắt ngắn đi theo kiểu inverted long bob và nhuộm ombre. Lúc đầu T muốn nhuộm bạch kim cơ nhưng mà cô O lại thêm tí xanh lá vào, nhưng thôi cũng xinh mà, T khá ưng kiểu tóc mới này. Khi gặp mọi người cứ bảo là khác thế, không giống người Việt Nam nhưng mà tôi là người Việt Nam mà huhu.
Tối là một sự kiện đáng nhớ vì cả nhà tổ chức tiệc tối để chia tay Minh lên đường du học. Lúc đầu T không nghĩ nhiều mà chỉ cảm thấy là sao ba mẹ lại cầu kì quá mức thế. Nhưng thật ra đây là dịp hiếm để mọi người cùng gặp nhau. Mọi người ở đây không chỉ là những người thân bên nội, bên ngoại mà còn là những người đã nuôi dạy / là hàng xóm của gia đình từ khi còn bé tí nhưng không có dịp gặp nhiều, như bà T. Tội bà T lắm, bà T tới từ sớm – 5h30 vì bà sợ lỡ hẹn với cả nhà lúc 6h30. Bà vẫn minh mẫn và khỏe mạnh, bà còn kể là bà mới sửa nhà để đón T với Minh lên chơi – hi vọng là hai chị em sẽ sắp xếp được.
Ngoài ra T còn nói chuyện với chị bé N. Trên FB T thấy chị N đúng dáng một bà chủ spa bán mĩ phẩm, rất uy quyền, đẹp, khéo, và thông minh. Không phải là một spa mà mình và mẹ sẽ hay lui tới thường xuyên, nhưng T vẫn thấy phục cách kinh doanh của chị. Mà khi nói chuyện với chị còn thấy ngưỡng mộ hơn, vì C là người ăn chay trường và kinh doanh rất độc đáo, tháo vát – khác biệt với những spa khác ngoài thị trường. Chỗ chị N gần như là một trung tâm dạy học nghề, việc thực hành cho khách thực ra là một phần của bài học sau phần lí thuyết. Mỗi học viên vì vậy sẽ tận dụng tối đa cơ hội đó và làm tốt nhất có thể, từ đó đem lại review tốt và lợi nhuận cho spa.
Vậy đấy, cho dù mọi người có trăm công nghìn việc, nhưng khi cùng nhau ngồi lại, T lại thấy đây là sự kiện thật gần gũi, thân thương. Cảm giác cả chị cả Minh đều lớn thật rồi, đến lúc phải tự lập, rời xa ba mẹ. Nhưng dù sao đi chăng nữa, ba mẹ cũng sẽ luôn tin yêu và dõi theo hai chị em. Rời tiệc, T cứ nhớ mãi lời ba “Hôm nay mình cảm giác như mình đang mất mát một điều gì…”



