[2022/08/05] Về Huế

Khi T nhắc tới Huế, mọi người thường nghĩ về Đại Nội, lăng vua, hay bún bò. Nhưng quê T thực chất là xã Thủy Hương nằm dọc sông An Cựu, một nhánh của sông Hương. Nếu đi ô tô, cậu sẽ mất tầm 40 phút để tới thành phố Huế.

Hôm nay về quê, T chỉ có đủ thời gian để thắp hương cho ông bà và hỏi thăm các bác. Như mọi khi, T xin ông bà sức khỏe và may mắn cho bản thân và gia đình; hôm nay thêm cả các bác nữa vì các bác có tuổi rồi và đau ốm liên miên. Ba mẹ T kể thế trên ô tô đi từ sân bay về. Nhưng khi hỏi thì đương nhiên các bác sẽ chỉ than ít thôi, rồi chủ yếu lại đá sang nhiều cái vui hơn để kể T nghe.

Một trong những chuyện mà các bác kể lại là hồi năm ngoái T ở lại 1 tuần chơi. Hồi ấy T bảo với ba mẹ và các bác rằng T muốn được trải nghiệm công việc hàng ngày để hiểu các bác hơn, vì trước đó T còn không nhớ nổi tên và mặt của các bác khi mà nhà ba có tận 10 anh em liền! Sau chuyến đi đấy, T vẫn nhớ rõ nét Huế đẹp chân chất đến thế nào và T cũng hiểu các bác rõ hơn. T có thể đọc tên rành rành bác nào làm nghề gì, cưới ai, và con các bác là ai. Năm nay khi quay lại, đương nhiên các bác vẫn nhớ và quý T lắm. Cứ trêu là sao đen và ốm thế nhưng lại khen là khỏe đấy rồi tíu tít khoe hồi trước T đi làm cùng các bác với cả nhà (lần thứ n).

T thương và quý các bác và cũng nhận ra một điều rằng là T may mắn đến thế nào. T luôn miệng khen sao đẹp thế trong khi các bác chỉ cười. Chắc là vì tớ luôn đóng vai trò là “khách.” T chỉ tới để trải nghiệm chứ không bươn chải để kiếm sống bằng công việc bán chuối hay đánh cá đem ra chợ bán. Đối với T nó hay vì T chưa làm bao giờ và T có thể thoát khỏi trải nghiệm để trở lại với quen thuộc của tớ. Còn đối với các bác, đây là quen thuộc, là mưu sinh và là điều tất yếu, bất kể nó vất vả tới đâu. Các bác gái ngoài việc phải dậy từ 4 giờ sáng hàng ngày, sắp hàng và đạp xe tới chợ, tối còn thêm nấu cơm, dọn nhà, rửa bát; thỉnh thoảng cũng trông cháu nội/ngoại; và mỗi dịp cỗ lại tất bật từ sớm hoặc rửa bát tới khuya. Đoán xem các bác bao nhiều tuổi? –
70 rồi đấy!. Bởi thế nên cũng dễ hiểu rằng các bác không còn siêu háo hức trước bình minh đẹp và tập trung bắt trọn khoảng khắc đó qua ảnh chụp như T. Các bác tập trung làm những gì các bác cần làm trước mắt.

Nhưng mà thật ra được làm khách cũng là vinh dự đấy chứ. Vì T được chào đón một cách tình cảm và chân thật nhất có thể. T không những hiểu được các bác – từng bác một – mà còn biết trân trọng những gì T đang có hơn rất nhiều lần.

Chào Huế, đến Lăng Cô. T lại chào các bác và quay lại với bình thường của T. Mong là sẽ có nhiều lần sau nữa để T tiếp tục được hỏi chân của bác thế nào, đống cá hồi sáng và đống chuối mới hái hôm nọ ra sao, và cháu của các bác lớn đến đâu rồi… Những câu hỏi này dễ, nhưng mà không thể nói qua facetime hay điện thoại. T sẽ phải đến tận nơi, gửi từng cái ôm, và nghe từng câu trả lời một từ các bác – những người phi thường bình thường.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s